BÀI HỌC ĐẮT GIÁ VỀ SỰ KIÊN TRÌ
Người nghèo cảm thấy hy vọng tràn trề và bắt đầu phấn đấu với mong muốn thoát nghèo. Nhưng chỉ sau vài ngày, bò vẫn muốn ăn cỏ, người lại muốn ăn cơm, cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi nhu cầu tối thiểu không thể đáp ứng được.
Họ bèn nghĩ ra cách bán bò đi, mua mấy con dê vì dê rẻ hơn bò rất nhiều. Trước tiên, họ sẽ giết một con để ăn, những con còn lại giữ để nuôi cho đến khi sinh con, đợi dê con lớn lên rồi mang ra chợ bán lấy vốn mua tiếp lứa sau. Như thế sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Nghĩ là làm, họ tiến hành theo đúng kế hoạch đã định. Sau khi ăn hết một con dê, người nghèo chăn thả những con dê còn lại để chúng sớm sinh con. Tuy nhiên, do chỉ được ăn cỏ nên những con dê còn lại cứ còi cọc mãi và không sinh sản được. Cuộc sống của họ tiếp tục lâm vào khó khăn.
Trong khi đó, họ vẫn cần có cơm ăn mỗi ngày để lấy sức chăn đàn dê và làm việc. Vì thế, họ quyết định giết tiếp con dê thứ 2 để lấy thức ăn.
“Tiếp tục như thế này sẽ không ổn. Chi bằng đem dê đi bán, sau đó lấy tiền mua gà. Giá gà rẻ hơn dê hàng trăm lần, đã thế chúng lại đẻ trứng rất nhanh, trứng gà có thể lập tức bán được tiền, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn” – người nghèo nghĩ.
Cảm thấy hy vọng tràn trề, họ lại tiếp tục thực hiện kế hoạch, bán dê để lấy tiền mua gà. Nhưng gà thì không thể ăn cỏ chăn thả trên những cánh đồng được. Gà cần ăn cơm hoặc gạo. Họ cơm còn không đủ ăn, thì lấy đâu cơm gạo cho gà ăn. Vậy là những chú gà tiếp tục chết đói, còi cọc và không đẻ trứng được.Cuộc sống của họ tiếp tục lâm vào bế tắc. Khi trong nhà chẳng còn gì, người nghèo quyết định giết gà để ăn.
Cuối cùng tài sản duy nhất còn lại của họ là một chú gà, không có gạo để ăn, không thể đẻ trứng. Ước mơ làm giàu của họ hoàn toàn sụp đổ. Họ thất vọng nghĩ: “Làm giàu thật khó, thà đem con gà còn lại đi bán, mua một bình rượu uống cho say để không còn phải lo lắng về cuộc sống nữa”.
Mùa xuân năm đến, phú hộ nọ hào hứng mang hạt giống đến cho người nghèo gieo trồng vì nghĩ rằng họ đã dùng bò để khai hoang thành công. Tuy nhiên, trước mắt phú hộ là túp lều trống trơn, họ thì đang vật vã trong hơi men rượu.
Phú hộ lắc đầu và chán nản quay đi. Người nghèo vẫn tiếp tục say xỉn.